Top 5 bài Phân tích nghệ thuật trào phúng trong tác phẩm Hạnh phúc của một tang gia vủa Vũ Trọng Phụng hay nhất – Ngữ văn lớp 11
Đề bài: Phân tích nghệ thuật trào phúng trong đoạn trích “Hạnh phúc của một tang gia” (Trích Số đỏ của Vũ Trọng Phụng).
Từ lâu, nhiều người đã liệt kê Số đỏ của Vũ Trọng Phụng là một trong những tác phẩm xuất sắc của thể loại tiểu thuyết trào phúng. Số đỏ như hiện thân của nghệ thuật trào phúng trong văn xuôi Việt Nam. Với Số đỏ, người đọc có thể cười từ đầu đến cuối, cười hả hê và thoải mái. Nhưng cũng với Số đỏ, người đọc phải phẫn nộ và kêu lên: Trời ơi, xã hội gì, con người gì mà dối trá, dối trá, bất nhân đến thế.
Đọc Số đỏ, người ta nghĩ: đây là sở trường của Vũ Trọng Phụng, đây là sở trường của Vũ Trọng Phụng trong tác phẩm này, ngón võ ấy được vận dụng một cách vô cùng mạnh mẽ trong một chương XV, nhan đề Hạnh phúc của một người mất người thân.
Ngón võ đó là gì? Đó là nghệ thuật tạo ra mâu thuẫn. Thực ra không phải Vũ Trọng Phụng tạo ra mâu thuẫn đó. Mâu thuẫn vốn dĩ là bản chất của xã hội, và nhà văn Vũ, với cái nhìn sắc như dao, với tài trào phúng bẩm sinh, đã nhận ra nó, chỉ ra nó, nêu lên nó. cho cả thiên hạ xem, chê cười, căm ghét khinh bỉ.
Đầu chương sách của Vũ Trọng Phụng lạnh lùng, đầy mâu thuẫn: Hạnh phúc của một tang gia. Tang gia mà còn hạnh phúc? Một gia đình có tang có thể hạnh phúc không? Cái chết, cái chết của một người thân yêu, có thể mang lại hạnh phúc? Nếu chỉ đọc tiêu đề, người ta có thể nghĩ rằng người viết đã bịa đặt, bịa đặt một cách ác ý khi kết hợp hai khái niệm hoàn toàn trái ngược nhau này. Nhưng không, đó không phải là ác ý của người viết, đó là sự thật của cuộc sống, sự thật của một xã hội mà người viết muốn mổ xẻ để mọi người nhìn tận mắt.
Tất cả bắt đầu với cái chết của một ông già. Ông già đó là cha, là ông của một gia đình lớn và đáng kính của một xã hội thượng lưu. Cả gia đình cùng nhảy, mỗi người một cách khác nhau. Xót xa vì khổ, vì đau, vì lo.. trước cái chết của người thân? Không, họ điên cuồng vì… hạnh phúc! Cái chết ấy khiến nhiều người mừng rỡ. Câu văn tưởng như ngược đời của Vũ Trọng Phụng đã thâu tóm cả một loại nhân loại.
Tuyên bố đó không phải là một sự bịa đặt cho niềm vui của người viết. Đây là một sự thật rõ ràng, cụ thể: Ông Phan mọc sừng, sau khi ông bố vợ mất, bỗng thấy cặp sừng của mình bỗng nhiên tăng giá mấy nghìn đồng. Cụ Hồng sung sướng mơ màng cho đến lúc đội khăn gai, quỳ chống gậy, vừa ho vừa khóc để được khen có đám tang như thế, chống gậy như thế… Còn ông Văn Minh, thật cháu trai, nhà cải cách xã hội? Anh vui mừng khôn xiết, bởi với cái chết của ông nội, anh thấy di chúc đã được thực hiện, tức là ước nguyện cho ông nội chết được chia tài sản đã trở thành hiện thực. có thật. Bà Văn Minh sung sướng đúng kiểu của một người phụ nữ hiện đại, bà nhận ra từ cái chết của ông nội chồng là cơ hội hiếm có để được mặc bộ đồ tang tân thời, bộ đồ ngủ tân thời, những món đồ dernieres sáng tạo của tiệm. Tây hóa quần áo.
Lòng người tưởng rằng ghê tởm. Nhưng nó chưa kết thúc. Đến đây Vũ Trọng Phụng đầy mâu thuẫn đã lên một tầm cao mới. Vì con cháu bất hiếu nhất thế gian cũng muốn chứng tỏ mình là người có hiếu và hiếu thảo nhất thế gian. Như vậy, dưới ngòi bút trào phúng, sự lừa dối cao cả nhất, đáng trách nhất cũng đã lộ ra. Những người mong ông cụ chết nhanh chóng tổ chức một đám tang thật lớn để tỏ lòng hiếu thảo và thương tiếc người đã khuất! Vì vậy, ngòi bút của Vũ Trọng Phụng đã tập trung sức lực, như có thần, vào phần thứ hai của chương sách, tức là đoạn tả cảnh đám tang.
Trước hết, nhà văn miêu tả cô Tuyết, một cô gái hư hỏng nhưng chỉ hư hỏng một nửa, một kiểu con gái rất điển hình trong xã hội hiện đại lúc bấy giờ. Snow, mặc bộ đồ tang hồn nhiên nửa kín nửa hở, nét mặt buồn bã lãng mạn (vì nhớ người yêu chứ không phải vì thương người đã khuất) có một hiệu ứng lạ lùng: những người mặt dày đi đám ma. Chỉ nhìn dáng vẻ khiêu khích của Tuyết mà cảm động, như thực sự xúc động trước nỗi buồn tang thương.
Đám tang lớn, lớn đến mức nước có thể khiến người chết nằm trong quan tài cũng nở nụ cười hạnh phúc. Người ta lợi dụng đám tang đến mức tối đa để phô trương sự giàu có và giả vờ hiếu thảo! Nếu trong đám tang này, tất cả con cháu của người quá cố đều mong muốn vạch trần những điều dối trá, lừa lọc, đồng thời là sự tàn ác, vô nhân đạo, đạo đức giả của chúng đến mức tuyệt đối, thì quả là chúng đã đạt được sự hoàn hảo tuyệt vời.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, trong mắt Vũ Trọng Phụng, đám đểu giả không chỉ bao gồm nhóm nhỏ đó. Họ rất nhiều. Họ là cả xã hội.
Xuất phát là đại diện cho bộ máy công an, tức là đại diện cho Nhà nước: ông Min Đô và ông Min Toa. Tác giả kể về niềm vui sướng của hai thầy khi được nhà tang lễ thuê giữ trật tự. Lý do duy nhất khiến họ vui mừng là họ không có việc gì để làm và buồn bã như một thương gia sắp phá sản. Thứ hai là tai to mặt lớn, thuộc tầng lớp thượng lưu của xã hội thượng lưu, vẻ mặt uy nghiêm, trong ngực đầy đủ các loại nghịch ngợm. Trong đám tang này, niềm xúc động của họ không phải vì tưởng nhớ người đã khuất, cũng không phải vì tiếng kèn mà chỉ vì… được nhìn thấy da trắng nõn nà. Cô Tuyết áo mỏng.
Sự xuất hiện của hai đại lừa đảo trong dịp này đã làm mọi người xúc động tột độ: Xuân Tộc Độ và nhà sư Tăng Phú. Tại sao? Bởi với sáu chiếc xe hoa và những vòng hoa khổng lồ, hai người đã làm cho tang lễ thêm long trọng và hoành tráng. Ngay cả bà cố Hồng, có lẽ là người lương thiện nhất trong gia đình hư hỏng, bị lừa đảo ấy cũng xúc động đến phát hoảng.
Nhưng người đi đưa đám rất đông. Với điệp khúc “Đi thôi…” được lặp đi lặp lại nhiều lần, tác giả dường như muốn nói: đám tang to quá, đông quá, người ta tha hồ chiêm ngưỡng để thấy sự hoành tráng của nó. Nhưng thử tìm xem trong đám người đông đảo đó có ai thực sự đi dự đám ma, tức là thực sự thương tiếc người đã khuất mà họ đưa tiễn? Không ai khác. Tất cả các bạn nam nữ già trẻ đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đang nói gì, làm gì, nghĩ gì không liên quan gì đến người chết. và tang lễ. Thanh niên nam nữ tán tỉnh nhau, bình phẩm, chỉ trích nhau, ghen tị nhau, hò hẹn nhau… nhưng tất cả đều mang vẻ mặt buồn bã của kẻ đi đưa ma.
Thật độc ác, thật trơ trẽn. Tôi sẽ nghĩ như vậy. Nhưng với Vũ Trọng Phụng, nghe những lời họ nói với nhau mới thấy sự trơ trẽn đó trơ trẽn đến nhường nào. Và người viết đã đưa ra một số từ đó.
Họ cứ tiếp tục… có nghĩa là sự trơ trẽn không bao giờ chấm dứt, nó vẫn tồn tại dai dẳng.
Khi đoàn người dừng bước thì dừng lại hạ huyệt. Vũ Trọng Phụng còn mang đến cho người đọc hai chi tiết đặc sắc, đẩy hoàn cảnh đưa đoàn người này lên cao trào. Chi tiết đầu tiên là cảnh ông Tư Tấn quở trách từng đứa làm động tác, giữ tư thế buồn bã để cho ông chụp ảnh. Chi tiết thứ hai là ông Phan bị cắm sừng, kẻ gian manh và bất lương nhất trong gia đình này, đã khóc đến ngất đi. Tuy nhiên, trong lúc dở khóc dở cười, chính ông đã đưa cho Xuân Tóc Đỏ tờ 5 đô la vì đã gọi ông là chồng cắm sừng (chính là việc gián tiếp khiến ông già chết). . Thật là một nhà viết kịch hàng đầu. Hai chi tiết đó khép lại trọn vẹn và sắc nét chương nói về thói đạo đức giả của con người.
Điều Vũ Trọng Phụng viết trong chương sách có đúng không? Chẳng lẽ… Đây đều là hư cấu sao? Nhưng tất cả những điều đó đều có lý, và dường như chúng đều đúng. Ngòi bút Vũ Trọng Phụng sắc như dao. Đằng sau những trò đùa, sự thật của cuộc sống cứ thế hiện ra và trên đó nổi lên hai điều lớn nhất: sự độc ác và dối trá.
Xem thêm các bài văn mẫu về phân tích và lập dàn ý tác phẩm lớp 11:
niềm hạnh phúc
Các bộ đề lớp 11 khác
Qua bài viết trên, Đạo Tâm hy vọng với những thông tin đã chia sẻ trong bài viết “Top 5 bài Phân tích nghệ thuật trào phúng trong tác phẩm Hạnh phúc của một tang gia vủa Vũ Trọng Phụng hay nhất – Ngữ văn lớp 11❤️️”.có thể giúp bạn có thêm nhiều thông tin cũng như hiểu rõ hơn về chủ đề “Top 5 bài Phân tích nghệ thuật trào phúng trong tác phẩm Hạnh phúc của một tang gia vủa Vũ Trọng Phụng hay nhất – Ngữ văn lớp 11″ [ ❤️️❤️️ ]”.